Sát Thủ Tiên Sinh Và Tiểu Mỹ Nhân

Chương 3: Ngươi... Ấn đường biến đen
« Trước Sau »

Sát thủ tiên sinh sửng sốt, hắn nhìn thấy một tay của mình còn đang duỗi ra giữa không trung, nhưng chưa kịp lý giải rõ ràng loại cảm giác kỳ quái này.

Hắn nghe thấy một tiếng vang lớn, giây tiếp theo, cửa phòng bị đá văng.

Chỉ thấy một thân đạo bào màu vàng vọt vào, trên mặt người tới tràn đầy "sát khí"!

Thiếu niên cau mày, mấy ngón tay thoăn thoát bấm đốt, trong lúc bấm tay tính toán, miệng cũng liên tục niệm khẩu quyết, chỉ thấy người nọ đặt ngón trỏ lên hai mắt quẹt một cái.

Đối phương phẫn nộ quát tứ phía: "Yêu nghiệt, còn không mau hiện hình!"


Bầu không khí yên tĩnh.

Lại thấy tiểu đạo sĩ tức giận dậm chân với sàn nhà, động tác trên tay lại nhanh hơn, "Yêu nghiệt, còn không lập tức hiện hình!"

Sát thủ tiên sinh nhìn tiểu đạo sĩ tức đến mức như đang ấm ức, hắn chĩa bội kiếm vào ngực người nọ, ánh mắt như một khối hàn băng nhìn chằm chằm tiểu đạo sĩ.

Tiểu đạo sĩ bị nhìn đến... khẩn trương mà nuốt nước miếng, hắn lắp bắp nói: "Ngươi... có thấy... người... vừa mới xông vào... không?"

Tiểu đạo sĩ vốn định nói là quỷ, nhưng từ kia vừa đến bên miệng lại bị hắn nuốt xuống. Hắn có hơi chột dạ...

Đều tại sư huynh hắn, mới chớp mắt đã không thấy tăm hơi, hại hắn đơn thương độc mã xông vào, để hắn phải một mình đối mặt với... người nam nhân trước mắt...

Tiểu đạo sĩ cảm thấy kiếm gỗ đào dùng để thu phục lệ quỷ trong tay nóng lên, nếu lát nữa thật sự có đánh nhau... kiếm gỗ đào của hắn chắc là sẽ không bị chém thành từng đoạn đâu ha?

Trong lúc hai người đang đối đầu với nhau, sát thủ tiên sinh nghe thấy trong đầu vang lên một giọng nói.

"Chính là hắn!"

"Chính là hắn mang người tới đuổi giết ta!"

Tiểu mỹ nhân kêu la hò hét, làm sát thủ tiên sinh cảm thấy đầu mình đau như bị kim châm.

Ồn ào muốn chết, hắn cau mày, ánh mắt phát ra một đạo hung quang.

"Bế thanh!"

Vừa nghe thấy một tiếng trầm đục, tiểu đạo sĩ ngẩn ra, đột nhiên cứng đờ, giống như bị dọa sợ, không dám nói lời nào, chỉ biết trừng to một đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm người đối diện.

Sát thủ tiên sinh hung hăng nhìn đối phương nói: "Ngươi trừng mắt làm gì?"

Tiểu đạo sĩ lui về sau một bước, cố gắng cuộn thân mình thành một cục, cực kỳ ủy khuất đáp: "Đây... đây là âm dương nhãn..."

Âm dương nhãn? Sát thủ tiên sinh chưa từng nghe qua.

"Dùng làm gì?" Sát thủ tiên sinh thoạt nhìn càng thêm đáng sợ.

Hai mắt tiểu đạo sĩ hồng hồng, nghẹn miệng, "Bắt... quỷ..."

Đây là lần đầu tiên sát thủ tiên sinh nghe đến tuyệt chiêu này, ánh mắt hắn đột nhiên lóe sáng, bất chợt cười một tiếng.

"Nhìn thấy cái gì rồi?"

Kiểu cười cợt này, tiểu đạo sĩ đã từng gặp qua vài lần, đặc biệt là những lần khi đại sư huynh thu phục quỷ quái.

Tiểu đạo sĩ cảm thấy đặc biệt khó chịu, nhưng khi nghe đối phương hỏi hắn nhìn thấy gì rồi, tiểu đạo sĩ liền cho rằng... đối phương muốn hắn tính mệnh cho.

Nhưng hắn học nghệ không tinh, chỉ biết bắt quỷ, không biết xem tướng cho người khác đâu mà! Tiểu đạo sĩ nơm nớp lo sợ liếc nhìn sát thủ tiên sinh một cái.

"Ngươi... ấn đường biến đen..."

"Ừ."

"Sợ là gặp phải vật dơ..." Tiểu đạo sĩ dựa vào trí nhớ, cố gắng nhớ lại những lời đại sư huynh thường nói, thuận theo mà bịa vài câu.

Sát thủ tiên sinh gật đầu, sau đó nhìn qua, đạm nhiên nói: "Gặp phải quỷ thì sao?"

"Ò... hả...?" Tiểu đạo sĩ sửng sốt, rõ ràng là còn chưa phản ứng kịp, hắn xoay đầu nhìn sát thủ tiên sinh, nhất thời không biết nên nói tiếp như thế nào.

« Trước Sau »