Đầu Bếp Nọ Là Vợ Của Ta

Chương 2
« Trước Sau »

Kết quả bác sĩ báo lại chính là, bọn họ cần Lâm Diễn hỗ trợ Cố Duệ Vân chữa trị.

Alpha đang ở kỳ mẫn cảm, ép buộc gây mê sẽ hoàn toàn phản tác dụng nên phải có người bên cạnh trấn an hắn. Ban đầu Lâm Diễn không quá nguyện ý, dù sao trách nghiệm này cũng quá trọng đại, hơn nữa cậu còn hơi sợ Cố Duệ Vân. Trước khi mất trí nhớ, hắn là một kẻ cực kỳ cao ngạo lạnh lùng, chỉ lúc đưa đồ ăn Lâm Diễn mới có thể qua lại vài câu.

Nhưng bác sĩ nói sẽ thưởng bù cho cậu tám nghìn đồng bạc.

Lâm Diễn bấm đốt ngón tay tính toán một chút, tám nghìn đồng bạc là bằng nửa năm tiền lương của cậu, chuyện tốt như vậy ai không làm thì không phải quỷ nghèo!

Lâm Diễn đồng ý hỗ trợ trị liệu, cậu theo thuộc hạ tới phòng Cố Duệ Vân, còn cầm một rương thuốc men của Alpha và cái rọ mõm mới. Chuẩn bị, sắp xếp đâu vào đó, đám thuộc hạ nhìn vẻ mặt chẳng mấy vui vẻ của Cố Duệ Vân mà lau mồ hôi, lui khỏi phòng. Lâm Diễn phát hiện tâm trạng của Cố Duệ Vân không tốt, nhìn sang.

"Ngài sao rồi..."

"Vợ, chỗ này đau..." Cố Duệ Vân chỉ vào vết thương trên xương quai xanh của mình, ấm ức nói.

Lúc này Lâm Diễn mới phát hiện vết thương tầm một ngón tay rưỡi dưới cổ áo Cố Duệ Vân, vì chưa được xử lý qua nên vết máu đã đông lại, cậu vội vàng lấy bông gòn và iodophor khử trùng từ hòm thuốc ra, kéo cổ áo Cố Duệ Vân xuống, dè dặt chấm lên. Dáng vẻ Beta xử lý vết thương rất chuyên chú, không chú ý đến tầm mắt nóng bỏng của Alpha đang đặt trên người mình. Nửa ngày sau, Lâm Diễn đã khử trùng xong vết thương, đang muốn xoay người thì bất chợt bị Cố Duệ Vân vươn tay ôm siết lấy eo, kéo vào lòng.

m thanh Cố Duệ Vân vang lên từ đỉnh đầu cậu, rầm rì, "Vợ, em thật quan tâm ta.”

Lâm Diễn lại không tự chủ đỏ bừng mặt. Tóm lại, chuyện giả bộ chơi trò gia đình này rất không tự nhiên, cậu buộc phải chấp nhận bị Alpha kêu là vợ, còn để hắn tiếp xúc tay chân thân mật.

“Ờ… Ngài đói chưa, em làm đồ ăn ngon cho ngài nhé?” Lâm Diễn ngẩng đầu lên, đối diện Cố Duệ Vân.

Hồi lâu, mãi Cố Duệ Vân mới gật đầu một cái, Lâm Diễn vốn định để hắn ngồi trong phòng khách chờ nhưng Cố Duệ Vân dính người muốn chết, cứ chủ động lẽo đẽo theo sau Lâm Diễn xem cậu nấu nướng giống hệt một con cún nhỏ, dường như rất sợ Lâm Diễn chạy mất.

Đầu bếp quân đội được tuyển chọn kĩ càng, tay nghề của Lâm Diễn đương nhiên không kém. Trước khi Cố Duệ Vân mất trí nhớ cũng thường xuyên ăn đồ cậu nấu, khẩu vị chê này chê kia của hắn Lâm Diễn đã nắm trong lòng bàn tay. Cố Duệ Vân rất kén ăn, không ăn cà rốt không ăn cay, Lâm Diễn suy nghĩ một lúc rồi quyết định làm mấy món thanh đạm, đợi đến lúc bê lên đã qua nửa canh giờ.

“Vợ, không ăn được…” Cố Duệ Vân ngồi trước bàn ăn, đuôi mắt đỏ bừng, giọng điệu ấm ức.

Lâm Diễn theo ánh mắt của hắn nhìn đến chiếc rọ mõm đang cản trở ăn uống, mím môi. Rọ mõm là thiết bị hỗ trợ ngăn gặm c ắn của Alpha, có tác dụng trói buộc hắn, phòng trường hợp Alpha nổi điên cắn bừa nhưng hiện tại, trạng thái Cố Duệ Vân tương đối ổn định, lấy xuống một lúc chắc không sao đâu nhỉ?

“Em tháo cho ngài, lát nữa đeo lại cũng được nhưng lúc ăn cơm ngài phải ngoan đấy?” Lâm Diễn dịu giọng thương lượng với Alpha. Rọ mõm rườm rà, Lâm Diễn loay hoay một hồi mới tháo xuống được. Theo tiếng “Cạch” giòn giã, gương mặt hoàn chỉnh của Alpha phơi bày trong không khí, anh tuấn lại có tính xâm lược rõ ràng, Lâm Diễn vừa nhìn đã không khỏi cảm khái một câu, ưu việt quá đi.

Không có rọ mõm trói buộc, Cố Duệ Vân rõ ràng vui vẻ hơn rất nhiều, hắn ngồi cạnh Lâm Diễn chưa đủ mà dứt khoát ôm cậu lên đùi, “Vợ ơi, ta thích em lắm, cơm vợ làm ngon nhất trần đời!”

Lâm Diễn bị hàng loạt hành động thân mật của hắn hun hồng chóp tai. Cứ xem như vợ chồng đi, nhưng không nhất thiết lúc ăn cũng phải dính lấy nhau chứ, huống hồ cậu đang giả bộ mà thôi.

Cuối cùng, Lâm Diễn khuyên căn mãi Cố Duệ Vân mới đặt cậu xuống, hai người mỗi người ngồi một góc bàn, ngoài miệng Cố Duệ Vân đang dùng bữa nhưng ánh mắt chưa rời Lâm Diễn nửa giây. Cơm nước xong xuôi, Lâm Diễn không đeo rọ mõm lên cho Cố Duệ Vân ngay vì cái nhìn của Alpha thật sự quá uất hận, đối phương còn nắm lấy ngón tay cậu, hỏi “Ta đã làm sai gì rồi? Tại sao ta phải đeo thứ này lên mặt, vợ à, đeo thứ này khó chịu lắm, ta không đeo được không?”

Lâm Diễn trừng mắt, “Ngài…”

Thượng tướng Alpha cao lãnh kiêu ngạo đang làm nũng với cậu à…

“Tình trạng của ngài đang không ổn định, ngài buộc phải đeo vào. Ngài hứa sẽ ngoan rồi mà, bây giờ em đeo giúp ngài nha?”

Lâm Diễn dỗ dành, mặc dù Alpha không tình nguyện lắm nhưng cũng hưởng thụ mấy lời ngon ngọt, Cố Duệ Vân nhướn mày, chơi xấu, “Tám tiếng nữa.”

“...”

Bởi vì tới kỳ mẫn cảm nên phạm vi hoạt động của Cố Duệ Vân hạn chế đáng kể, càng như vậy, Cố Duệ Vân càng bộc phát không ổn định. Hắn ngồi trong phòng khách được một lúc, nhiệt độ cơ thể đột nhiên tăng cao. Lâm Diễn lại gần sờ trán hắn, nóng bỏng, cậu còn tưởng Cố Duệ Vân bị sốt nên lập tức đi tìm nhiệt kế, chẳng ngờ vừa đứng lên, Lâm Diễn đã bị Alpha kéo trở lại. Cậu ngã vào ngực đối phương.

Cơ thể Lâm Diễn lành lạnh mềm mại, Alpha theo bản năng vùi cậu vào lòng, da thịt kề cạnh, ngọn lửa hung tàn đang cuồn cuộn sôi trào cũng được đ è xuống. Cố Duệ Vân cọ khẽ vào gáy cậu, “Ôm vợ thoải mái quá.”


Nhiệt độ này quả thật không bình thường, Lâm Diễn không né tránh cái ôm của hắn mà lấy điện thoại ra gọi cho bác sĩ, nói sơ qua triệu chứng Cố Duệ Vân, hắn nóng lên, thở dồn dập, bắp thịt căng ra, tuyến thể hơi phồng. Bác sĩ đáp đó chỉ là hiện tượng rối loạn bình thường trong kỳ mẫn cảm, lấy thuốc trong hòm bôi lên tuyến thế của Alpha, đợi nhiệt độ giảm xuống sẽ đỡ.

Lâm Diễn là một Beta, không hiểu quá rõ s1nh lý đám người Alpha và Omega, cậu không có tuyến thể, cũng không chắc tuyến thế quan trọng với bọn họ như nào. Không còn cách nào khác, Lâm Diễn đành phải lục lọi trong hòm thuốc tìm cái loại bôi ngoài da kia.

Cậu dỗ dành Cố Duệ Vân, “Người ngài nóng quá, để em bôi thuốc cho ngài được không?”

Cố Duệ Vân nhìn cậu im lặng, Lâm Diễn coi như hắn đã ngầm chấp thuận. Cậu bóp thuốc ra tay, nhìn tuyến thể đang sưng đỏ của Alpha sau gáy mà nhẹ nhàng thoa lên. Đầu ngón tay Lâm Diễn mềm mại, động tác cũng dịu dàng chậm chạp nhưng sắc mặt Alpha càng lúc càng tối, tiếng hít thở cũng ngày càng nặng, bàn tay đang đặt trên eo cậu siết chặt.

“Vợ.” Cố Duệ Vân bắt lấy cái tay đang không ngừng xoa ấn, khàn giọng.

Lâm Diễn mờ mịt đừng động tác, nhìn qua, phát hiện đồng tử Alpha đỏ quạnh, có ánh nước lưu chuyển, khác hẳn bộ dáng cùng nhau ăn cơm khi nãy. Ánh mắt này giống hệt một con thú hoang vừa túm được con mồi.

“Em đang quyến rũ ta sao?” Cố Duệ Vân kéo gần khoảng cách với cậu, chóp mũi sắp đụng vào nhau.

Không đợi Lâm Diễn nói gì, Cố Duệ Vân đột nhiên ấn người cậu vào trong ngực, ôm chặt, “Tuyến thể của Alpha không phải nơi có thể tùy tiện nắn b óp, trừ phi đối phương…”

“Thèm ch1ch.”

« Trước Sau »