Hương Vị Của Anh Thật Mlem

Chương 8
« Trước Sau »

Khi thời tiết nóng lên thì cảm giác như ăn gì cũng không vào, tất nhiên nếu phù hợp sở thích thì lại là chuyện khác.

Quý Trạch trước lạ sau quen mà đội mũ bảo hiểm lên, thấy người nào đó đang chống xe lẳng lặng nhìn mình thì giả vờ không thấy rồi lên xe: “Đi đâu ăn?”

Hạ Thần ổn định xe: “Sao cũng được, tùy ý anh”

“Vậy đi ăn cá suối đi.”

“Ở đâu?”

Quý Trạch chỉ đường cho cậu. Hạ Thần chỉ biết rằng anh muốn ăn cá nhưng không nghĩ khi đến nơi lại là một nhà hàng lẩu.

Tới gần vị trí hai người ngồi ở trong góc cạnh cửa sổ có điều hòa, người phục vụ đặt một thùng gỗ giữa bàn, trong thùng có khoảng một phần tư đá cuội sẫm màu, bên trong là những lỗ nhỏ có kích thước bằng móng tay, không biết có tác dụng gì. Người phục vụ nâng lên một nồi súp trong suốt, bỏ canh xương dưỡng sinh, táo đỏ và thịt vào thùng gỗ rồi ấn điều khiển từ xa. Một tiếng “Bíp—” vang lên kèm theo những làn hơi trắng từ trong nồi toả ra.

Sau đó đổ thịt cá, nấm kim châm và phô mai lên chiếc đ ĩa màu xanh. Trong lúc chờ đợi, hai người bọn họ chỉ biết bốn mắt nhìn nhau trong bầu không khí nóng rực. Một chiếc dây màu đỏ của điều hòa bay ra theo gió lạnh nhưng mãi vẫn không thể thoát khỏi nó, trông như ngọn cờ được giương lên trong trường học vào buổi sáng sớm vậy.

Quý Trạch xắn tay áo lên, Hạ Thần ngồi đối diện đang nở nụ cười với anh, chỉ trong khoảng thời gian ngắn mà mồ hôi đã chảy đầy trên trán cậu, trên chóp mũi cũng lấm tấm những giọt mồ hôi.

Hạ Thần lau những giọt hơi nước trên mặt mình: “Có chút nóng nhỉ?”

Quý Trạch ngồi đối diện lại trông có vẻ vô cùng thoải mái, anh đưa khăn giấy cho cậu: “Hình như bên tôi mát hơn ấy, cậu có muốn đổi chỗ không?”

“Không cần, không cần, điều hoà cũng thổi đến chỗ tôi mà.” Hạ Thần quơ quơ tay, chiếc khăn giấy trong tay vừa lau trên mặt cũng đã thấm đẫm nước: “Tôi chỉ là không chịu được nóng nên dễ ra mồ hôi thôi.”

Lúc này nhìn Hạ Thần thật sự rất đáng thương, đầu cậu rũ xuống trông hệt như Quả Quýt khi vừa được vớt ra từ trong nước vậy. Quý Trạch cảm thấy hơi mềm lòng, anh giúp cậu lấy một hộp khăn giấy về, không khỏi có chút áy náy mà nói: “Là do tôi không suy nghĩ kỹ, ngày nóng như vậy còn rủ cậu đi ăn lẩu.”

“Không sao đâu” Hạ Thần vừa nhận khăn giấy vừa cười nói: “Anh đừng nhìn tôi như vậy, tôi cứ hễ đổ mồ hôi thì lại càng hăng hái! Ăn lẩu vào mùa hè thì có sao chứ, tôi còn ăn kem vào mùa đông đây này.”

“Thật à?” Quý Trạch nghe cậu nói thì lộ ra vài phần hứng thú.

Trong lòng Hạ Thần trợn trắng mắt, nghĩ thầm: Đương nhiên là giả rồi, ai lại thích ăn những thứ vừa lạnh vừa buốt răng ấy vào mùa đông cơ chứ.

Nhưng Quý Trạch lại nở nụ cười tươi rói như tìm được tri kỷ: “Tôi cũng thích ăn kem vào mùa đông giống cậu vậy, mát lạnh dễ chịu.”

Hạ Thần mới vừa rồi còn mắng thầm trong lòng mà giờ lại gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, vội vã nói: “Đúng vậy, cảm giác thật sự rất tuyệt vời, tôi rất là thích luôn!”

Lúc này trong thùng gỗ bốc lên những bọt bong bóng nhỏ, nồi canh sôi ùng ục.

Quý Trạch giảm nhiệt độ xuống, múc cho Hạ Thần một bát canh đầy thịt cá trắng bóng và thêm vài thìa súp: “Cá ở đâu cũng ngon nhưng tôi lại cực kỳ thích cá ở tiệm này, vừa mềm mà lại không quá nhiều xương.”

“Phải ha, tôi còn chưa đến đây lần nào đâu, nếu không có anh thì tôi cũng không biết có một tiệm như này.” Hạ Thần nói.

“Cậu cũng thích ăn cá à?”

Đương nhiên là không thích, thịt cá chẳng ngon, vừa tanh lại vừa nhiều xương. Nghĩ là thế nhưng cậu lại nở một nụ cười toả nắng, trông như người bị nhân cách phân liệt vậy: “Đương nhiên là thích rồi, cá ăn rất ngon! Lần sau chúng ta có thể quay lại đây ăn.” Đáy lòng cậu giờ đây đang điên cuồng phát ti3t, vừa đập sàn nhà vừa hét lớn: Không thích, không thích, không thích!

Quý Trạch khẽ cười đưa qua cho cậu một bát đựng đầy cá và một bát canh: “Cậu cứ ăn tự nhiên.”

Hành động ấy của anh chẳng khác gì đang chăm sóc một đứa trẻ cả.

Hạ Thần vùi đầu ăn điên cuồng, nhìn Quý Trạch đang dùng chiếc muỗng dài chậm rãi múc cá thì nói: “Tôi thấy anh có vẻ rất quen với việc chiếu cố người khác, có phải anh đã từng chăm sóc trẻ em không?”

Quý Trạch gật đầu, mắt nhìn chằm chằm vào nồi: “Đúng vậy, tôi đã từng trông nom một đứa bé thân thích.”

Hạ Thần trợn tròn mắt, nghiêng người thăm dò nói khẽ: “Vậy anh thấy đứa trẻ đó như thế nào?”

Quý Trạch đặt chiếc muỗng múc cá sang một bên, đứng dậy: “Không thế nào cả, tôi đi lấy chút nước chấm, cậu muốn dùng loại nào?”

“Giống anh là được.”

Hạ Thần nhìn anh đi lấy nước chấm, thấy người trở lại thì nóng lòng hỏi: “Nghe giọng điệu của anh như vậy chẳng lẽ anh không thích trẻ con à?”

Đúng thật là không thích, hồi còn học cấp ba Quý Trạch từng bế em họ mới sinh của mình, vậy mà nó lại để lại một vũng nước nóng hôi hổi trên đùi anh dù đã được bao bọc bởi một lớp tã dày như vậy. Anh vẫn nhớ rõ khi đó trong lúc luống cuống không biết làm sao, anh đã gọi cha đứa bé đến hỏi: “Có phải nó đi ngoài rồi không?”

Nhưng những người ở đó lại cười vang và nói đứa bé vừa thay tã, không nhanh như vậy.

Quý Trạch vẫn không tin, cuối cùng anh nhấc đứa bé lên xem xét thì thấy quần của anh đã ướt đẫm một vũng nhìn rất ghê tởm. Người lớn vội vàng bế đứa em họ đi và xin lỗi: “Nó mới từ bệnh viện về, có thể là do vừa uống thuốc nên dạ dày không chịu được.” Cảm giác lúc ấy thật sự rất buồn nôn, thứ trên quần anh như một khối cặn thuốc đông đặc, vừa đen vừa có mùi.

Kí ức này thật sự không tốt chút nào, nhắc đến trong bữa cơm cũng thật mất hứng. Quý Trạch thản nhiên nói: “Thật ra tôi cũng chưa tính đến chuyện có con.”

Như vậy là không ổn rồi! Không phải anh ấy là người theo chủ nghĩa DINK (Double Income And No Kids) đấy chứ? Hạ Thần cắn đũa, lặng lẽ giương mắt nhìn Quý Trạch. Quý Trạch cũng ngẩng đầu, tầm mắt của hai người vừa vặn chạm vào nhau. Hạ Thần cứ thế mà quang minh chính đại nhìn thẳng. Quý Trạch hỏi: “Sao cậu nhìn tôi chằm chằm vậy? Trên mặt tôi có gì à?”

“Đúng là có.” Hạ Thần vừa cười vừa nói: “Nhưng anh tự lau không hết đâu, để tôi giúp anh được không?”

“Ừm.”

Hạ Thần đứng lên chồm người qua nồi lẩu đã dần dần nguội và không còn khói trắng bốc lên rồi vươn tay ra, Quý Trạch cũng phối hợp mà ngẩng mặt lên, mắt anh hơi rũ xuống, hàng mi dài và cong nhẹ càng khiến đôi mắt thêm phần hẹp dài.

Quý Trạch chỉ nghĩ Hạ Thần muốn giúp anh lấy xuống thứ dính trên mặt kia, nhưng không ngờ cậu lại nâng cằm của anh lên, sau đó hôn một phát vô cùng mau chuẩn tàn nhẫn vào mặt anh. Kẻ chủ mưu thì lại chuồn nhanh về chỗ ngồi của mình và ngâm nga một bài hát lộn xộn nào đó.

“Cậu...”

“Tôi đã giúp anh lau sạch rồi đó.” Người nào đó vẫn còn đang mặt dày mà nói: “Không cần cảm ơn.”

Thật đúng là...

Quý Trạch sờ lên vị trí vừa bị hôn kia, vốn tưởng rằng mình sẽ tức giận, nhưng cuối cùng nhìn Hạ Thần đang thấp thỏm đứng ngồi không yên, thậm chí còn căng thẳng hơn cả mình thì anh cũng không còn để ý chuyện vừa rồi nữa, ngược lại còn cười nói: “Được rồi, không sao.” Sau đó anh thấy đôi mắt của vị Omega to gan ngồi đối diện kia sáng rực lên như anh vừa nhấn phải một công tắc đặc biệt nào đó vậy.

Quý Trạch nhìn bộ dáng của cậu giống như vừa được món hời to, hệt như đứa ngốc vậy, thật khiến người khác buồn cười. Anh múc một bát canh đầy đưa qua cho cậu: “Mau ăn đi, đều chín cả rồi."

« Trước Sau »