Hương Vị Của Anh Thật Mlem
Đại gia họ Quý cảm thấy mình chẳng làm gì sai cả, rõ ràng anh đã mua vé ở vị trí giữa là vị trí tốt nhất, chọn một bộ phim không hề nhàm chán chút nào, hơn nữa còn mua đồ ăn vặt cho người ta —— Hạ Thần cũng ăn rất vui vẻ. Nhưng sau khi bộ phim chiếu xong thì anh lại bị ghét bỏ.
Quý Trạch về nhà và suy ngẫm sâu sắc về toàn bộ buổi hẹn hò hôm nay.
Cuối cùng rút ra một kết luận: Có lẽ là ý tưởng của chú mình không hiệu quả rồi.
Đúng rồi, chú anh là Omega, còn anh lại là Alpha, muốn theo đuổi một tiểu Omega thì tất nhiên không thể hỏi bí quyết từ một Omega khác được rồi, ngay từ đầu đã là một bước đi sai lầm.
Quý Trạch sau khi nhận thức được điểm sai lầm thì bắt đầu suy đoán: Tuy nhìn Hạ Thần có vẻ không thích xem phim, nhưng trong cả quá trình xem thì đối phương cũng rất vui vẻ, chứng minh một điều là tuy phương pháp của chú anh không đáng tin cậy cho lắm, nhưng nhìn chung thì anh cũng đã hoàn thành được nhiệm vụ một cách suôn sẻ.
Nghĩ đến đây thì anh cũng thả lỏng lại, sau khi nhận tin thúc giục của biên tập thì không chút do dự lao vào đại dương tranh vẽ, hoàn toàn buông xuôi vấn đề này.
Hạ Thần sau khi trở về nhà thì càng nghĩ càng tức, đặc biệt là khi đã xong ngày đầu tiên, ngày hôm sau, đến ngày thứ ba mà cậu vẫn không hề nhận được tin tức gì từ anh.
Lần đầu tiên bị lãng quên làm cậu có chút bực mình, nhưng khi trở về thì lại vô cùng hối hận vì lâu lâu mới có cơ hội hẹn hò mà mình lại không quấn lấy đối phương để đi chơi lâu hơn một chút.
Quý Trạch vừa đẹp trai, thân thế trong sạch mà lại còn có cả phòng ở, tình cách cũng không táo bạo như những Alpha khác, nếu không phải do quá đầu gỗ thì có khi cũng không còn của hời cho mình chốt đơn ấy chứ —— Nói nhặt của hời thì cũng không đúng lắm, cậu dù gì cũng là một vị hôn thê có tên có tuổi —— Chưa kể đối phương còn nói mình có “một người bạn khác phái chơi khá thân”, tưởng tượng lại có cảm giác mình đang đi tìm đường chết.
Hiếm khi gặp được người tử tế, nếu anh không chủ động thì mình chủ động cũng được mà nhể?
Một động một tĩnh không phải là để bổ sung cho nhau sao? Núi bất động thì mình đi lên núi, đơn giản như đang giỡn!
Nói tóm lại, cho dù Quý Trạch là một khối đầu gỗ đi chăng nữa thì cũng là một loại gỗ đỉnh cấp hấp dẫn. Thế là cậu lại bắt đầu điên cuồng oanh tạc khung chat của Quý Trạch. Tuy nhiên, Quý Trạch lúc này đang vội vã hoàn thành bản thảo đến mức không có thời gian để ăn cơm, di động lại bị rớt ở khe hở của ghế sofa, đèn báo tin nhắn loé lên nhắc nhở mà anh cũng không phát hiện.
Vài ngày sau, Quý Trạch đã hoàn thành xong bản thảo và đang cầm di động tính đặt mua một hộp cơm, ngẫu nhiên lướt qua khung chat, nhìn đến những dấu chấm màu đỏ đại biểu chưa đọc tin nhắn đến từ cùng một người thì lại cảm thấy chột dạ.
Tất cả mọi thứ đã diễn ra nay lại tiếp tục lặp lại, gần như trùng hợp với thứ bảy hôm đó.
Lần này anh đã thông minh hơn, bỏ qua chú của mình và trực tiếp liên hệ thẳng vị đồng giới tính với mình là chồng của chú, mở miệng hỏi: Chú ơi, năm đó chú làm cách nào để theo đuổi chú của cháu?
Chồng của chú anh là Alpha, lại là một Alpha có khí thế vô cùng mạnh mẽ, Quý Trạch đến bây giờ vẫn không hiểu hai người họ ở bên nhau bằng cách nào. Lần trước đi đến nhà chú mình thì vừa đúng dịp chồng chú đi công tác, nếu không thì mình cũng đã nhờ chú ấy tư vấn biện pháp theo đuổi rồi.
Chồng chú nhắn lại một dấu chấm hỏi.
Quý Trạch mô tả ngắn gọn hoàn cảnh hiện tại của mình, rồi với một tấm lòng siêng năng và hiếu học, anh đã hỏi chồng chú rằng năm đó ông đã theo đuổi chú của mình như thế nào.
Chồng chú: A.
Chồng chú: Chú của cháu trì độn lắm, chú theo đuổi ẻm nửa năm, thế mà ẻm lại coi chú là anh em tốt?! Cuối cùng chú dứt khoát gạo nấu thành cơm luôn! Ẻm muốn quỵt nợ cũng không có cửa.
Qua lời nói có thể thấy được sự tức giận nhưng ẩn sâu là tâm trạng đầy đắc ý tự mãn trong đó.
Quý Trạch cho rằng quá trình gạo nấu thành cơm này thô bạo quá, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng thì phủ nhận phương pháp này. Anh nghĩ nếu thực sự có thành tâm thì phải dựa sát vào thực tế để suy nghĩ phương thức phù hợp, không thể rập khuôn y chang được, thế là anh bắt đầu dò hỏi chồng của chú mình cách có thể giải quyết tình hình hiện tại một cách ôn hoà nhất để có thể làm hai người đi đúng hướng.
Ông chú ở đầu bên kia cầm di động thấy tin nhắn thì tặc lưỡi một tiếng, hỏi chú của Quý Trạch: “Tình huống cụ thể của hai người bọn họ là như thế nào?”
Chú của Quý Trạch hiện đang cầm ấm nước đi tưới hoa, thuận miệng nói: “Cha mẹ thì cũng đã gặp rồi, chắc cũng không bao lâu nữa là có thể uống rượu mừng nhỉ?”
Ồ, vậy thì còn gì để làm nữa, một bước cán đích rồi còn gì.
Chồng chú: Đơn giản. Đè ẻm xuống! Cắn tuyến thể của ẻm! Đánh dấu ẻm! Rót đầy sinh thực khí của ẻm!
Đống từ tục tằng này từ đâu nhảy ra vậy. Tay của Quý Trạch run lên, vô cùng hoài nghi bản thân bị hoa mắt, nhưng khi cầm điện thoại đặt lên sofa xem lại lần nữa thì trong mắt hiện lên vẻ phức tạp. Anh tin chắc rằng tốc độ xe như vậy là quá nhanh, rất có khả năng sẽ bị ngăn lại và tịch thu bằng lái, vì thế nên anh bắt đầu xin lời khuyên một cách uyển chuyển hơn.
Ba của Quả Quýt: Cháu cảm thấy như vậy không tốt lắm……
Chồng chú: Chậc, cháu và chú của cháu quả là cùng một ruột! Chú và cháu cứ như vậy thì sẽ không thể hiểu nhau được, đưa cho chú tài khoản đối tượng của cháu nào, để chú nói chuyện với cậu ta, bảo đảm sẽ đem lại hạnh phúc cho cả hai.
Ba của Quả Quýt: Chú định nói gì vậy?
Chồng chú: Ấn ngã cháu! Đưa tuyến thể đến hàm răng của cháu! Trực tiếp cưỡi lên người cháu!
Ba của Quả Quýt:……
Chồng chú: Có đưa hay không?
Ba của Quả Quýt: Không đưa!
Chồng chú: Ồ~ vậy cháu cứ việc ở giá suốt đời đi.
Thể loại người gì vậy trời……
Quý Trạch thoát khỏi giao diện chat, chậm rãi đưa tay lên che trán, không biết nói gì hơn.
Đời trước của mình nhất định là gặp phải câu hỏi cuối cùng của phần đề cuối cùng của toán học trong kỳ thi tuyển sinh đại học.
Quá khó khăn……
Quả Quýt không hiểu những điều phiền não của người ba mình, nó nghiêng đầu, trên râu còn dính một ít thức ăn cho mèo, chuẩn bị dựa đến gần cầu xoa đầu. Trái tim của Quý Trạch vừa rồi tựa như vừa chạy nhanh một hồi rồi phanh gấp mà chưa kịp bình phục vậy. Anh xoa đầu Quả Quýt với ánh mắt phức tạp, gỡ đồ ăn còn dính trên râu xuống, sau đó bế nó lên và đặt trong lòng ngực của mình, nắm lấy hai chiếc chân trắng của nó rồi ấn lên mặt mình: “Quả Quýt, hay là chúng ta vẫn cứ sống cùng nhau đi.”
Quả Quýt ngơ ngác rút chân về rồi chắp giao nhau trước ngực: Meo meo meo?
Đương nhiên cuối cùng Quý · ở giá suốt đời · Trạch vẫn dựa theo suy nghĩ của mình, gửi tin nhắn xin lỗi cho người ta, đồng thời hẹn một buổi gặp mặt tiếp theo, tin nhắn của Hạ Thần được gửi lại rất nhanh.
Tiểu nhóc con: Thực ra thời gian buổi tối trong tuần và cuối tuần tôi đều rất rảnh, không cần phải hẹn đến cuối tuần đâu, chúng ta đi liền trong tối nay được không? Bây giờ đi thì chúng ta có thể ăn một bữa cơm chiều rồi tiêu hoá dần dần.
Ba của Quả Quýt: Ừ.
Tiểu nhóc con: Nhưng tôi có một thỉnh cầu…… (bỗng nhiên hèn mọn. jpg)
Ba của Quả Quýt: (Quả Quýt nghiêng mặt tỏ vẻ đáng yêu. jpg)
Tiểu nhóc con: Chẳng là…anh đừng phun thuốc cách ly nữa, nếu có thì chỉ cần phun thuốc ức chế thôi được không? (thẹn thùng. jpg)
Thuốc cách ly sẽ tạm thời ẩn đi tin tức tố trên cơ thể, mà thuốc ức chế sẽ cố định trình độ tin tức tố ở một giá trị an toàn.
Ba của Quả Quýt: Ừ……
Tiểu nhóc con: Với lại tên tài khoản của anh nghĩa là gì thế? Biểu tượng cảm xúc và hình đại diện đều là cùng một con mèo, nhà anh có nuôi mèo hở?
Ba của Quả Quýt: Tôi có nuôi một con mèo tên là Quả Quýt, rất đáng yêu. (hình ảnh) (hình ảnh) (hình ảnh)
Tiểu nhóc con: Sao chân nó ngắn vậy, có phải là sức khỏe nó không được tốt không?
Ba của Quả Quýt: Rất khoẻ là đằng khác, chẳng qua chủng loại của nó có hình dáng như vậy thôi.
Cha của Quả Quýt: Ừ ừ ừ! Chờ một chút, giờ tôi sẽ lái xe đến đón anh ngay, mười lăm phút sau anh nhớ xuống lầu nhá!
Quý Trạch nhìn chằm chằm vào nickname mới đổi của cậu, nhất thời có chút phản ứng không kịp, anh mở thông tin tài khoản của cậu ra thì thấy bốn chữ “Cha của Quả Quýt” vô cùng gọn gàng ngăn nắp, còn ảnh đại diện lại là một trong mấy tấm ảnh của Quả Quýt mà anh vừa gửi cho cậu khi nãy.
Quả Quýt đang cắn món đồ chơi ở bên cạnh rồi lại nhảy lên nhà cây cao cao dành cho mèo, nằm sấp xuống ngáp một cái, để lộ ra cái miệng nhỏ nhắn với hàm răng như hạt gạo, hồn nhiên không biết một người cha khác của nó đang trên đường đến đây.
Quý Trạch đang tính đánh chữ vào khung chat yêu cầu cậu sửa lại tên, cuối cùng sau khi cân nhắc cẩn thận thì anh vẫn quyết định xoá dòng vừa rồi, anh đứng dậy vỗ nhẹ rớt đống lông mèo dính trên quần áo: “Quả Quýt, ba đi ra ngoài đây, con nhớ trông nhà nhé.”
Quả Quýt đang nằm trên nhà cây, nghe vậy thì ngoái đầu nhìn xuống con thú hai chân ở dưới: “Meo!” Đi đi đi đi! Tiểu gia giữ nhà cho mầy.