Đời Hết Tươi Khi Vắng Bóng Người

Chương 12
« Trước Sau »

"Tiên sinh đang rất vui." Quản gia bà bà mỉm cười nói.

Lâu Lan Úc đang nấu rượu trong đình trên sân thượng, phía sau là một bãi cỏ rộng lớn màu xanh đậm, trước mặt là biển nhân tạo, trên trời là trăng tròn vành vạnh, Ngô Hoan đang cuộn tròn trong tấm thảm lông dê, thở ra nhẹ nhàng như một đứa trẻ.

Tay cậu nắm lấy góc áo của Lâu Lan Úc, tựa như một đứa trẻ nhút nhát sợ bị bỏ rơi, lại sợ mình quá bám người sẽ bị chán ghét, bướng bỉnh nhưng lại thận trọng đến mức khiến người ta đau lòng.

Lâu Lan Úc nhấp một ngụm rượu trắng ấm: “Hôm nay Hoan Hoan nói em ấy thích tôi nhất.”

Hắn là một người chững chạc và nghiêm túc, nhưng hôm nay lại sẵn sàng chia sẻ niềm vui, đủ thấy tâm trạng của hắn thực sự rất tốt.

Quản gia bà bà: “Chúc mừng tiên sinh.”

Lâu Lan Úc: “Chưa đủ.” Hắn uống hết rượu trắng trong ly, xoay người bế Ngô Hoan trong chăn lên, đút rượu vào miệng Ngô Hoan, nhìn thấy hai má Ngô Hoan lập tức đỏ bừng, xinh đẹp không gì sánh bằng, hắn cười trầm thấp: "Nhưng tôi đã cạn hết kiên nhẫn rồi."

Mí mắt quản gia bà bà giật giật, bà ngước lên nhìn, dưới ánh trăng, ánh mắt tiên sinh nhìn Ngô Hoan tựa như ẩn chứa một thứ cảm xúc gì đó cực kì mãnh liệt, thứ đó dường như sắp phá vỏ chui ra, đó là sự tự tin và ham muốn của một người đàn ông quyết tâm phải chiếm được người mà mình yêu.

Bà vô thức nhìn về phía Ngô Hoan đang ngủ say, trong lòng khó tránh khỏi cảm thấy lo lắng, sợ sự yêu thích của Ngô Hoan không thể sánh bằng tình yêu của tiên sinh, cuối cùng sẽ sinh ra sợ hãi và lùi bước.

Đến lúc đó, ai có thể xoa dịu một tiên sinh đang mất kiểm soát đây?

***

Ding ding ding _ _ tiếng chuông điện thoại reo liên tục. Quản gia bà bà nhìn một hồi, nhấc máy lên rồi cúp máy, Ngô Hoan dừng chạy bộ, mặt đầy mồ hôi đi tới uống nước, thuận tiện hỏi: "Bà bà, điện thoại của ai vậy?"

Quản gia bà bà: “Một người không quan trọng mà thôi.”

“Ồ.” Ngô Hoan đáp lại, uống nước xong thì tiếp tục chạy.

Chờ quản gia bà bà đi ra ngoài, điện thoại lại vang lên, Ngô Hoan đi tới bắt máy, giọng nói gấp gáp của Phó Ngân Hà từ đầu bên kia truyền đến: “Bà bà, xin đừng cúp máy, xin bà hãy nghe cháu nói, cháu muốn đến gặp cậu, mẹ cháu luôn rất buồn vì không thể quay về Kim Đỉnh Uyển, cháu chỉ muốn trở về để nhận lỗi… Bà bà? Cậu không phải là bà bà, cậu là _ _ Ngô Hoan! Cậu là Ngô Hoan có phải không?”

Ngô Hoan: “Sao cậu cứ gọi hoài thế?”

Phó Ngân Hà ở đầu bên kia im lặng hồi lâu rồi mới nói: "Anh, anh có biết mấy ngày nay em không đến lớp không?"

Phó Ngân Hà và đám người Du Phi Bạch mấy ngày nay quả thật không đến lớp, nhưng Ngô Hoan cũng không để ý. Cậu cảm thấy đám người Phó Ngân Hà rất may mắn, nếu không cậu sợ mình sẽ không khống chế được cảm xúc mà làm ra một ít chuyện tồi tệ.

Ngô Hoan: “Thì?”

Phó Ngân Hà nghiến răng nghiến lợi nói: “Là do cậu bảo mẹ nhốt em ở trong nhà! Trước khi ra nước ngoài thì không cho phép em ra ngoài!! Là do cậu không cho em gặp anh! Anh, mọi chuyện đều là do cậu của em bụng dạ khó lường! Ngài ấy không cho bọn em đến Kim Đỉnh Uyển, cũng không cho phép em quay lại trường, càng không cho em liên lạc với anh. Em đã hỏi thăm rõ rồi, hóa ra mấy năm nay anh vẫn luôn bị nhốt ở Kim Đỉnh Uyển, rõ ràng là cậu em đang cố ý giam cầm anh! Bác sĩ điều trị cho anh nói, kì thật anh đã sớm khỏi bệnh rồi, vậy mà cậu em vẫn nhốt anh ở Kim Đỉnh Uyển... Anh, cậu của em có ý đồ xấu với anh!"

Ngô Hoan ngẩn người nhìn chằm chằm vào hoa văn trên thảm, Phó Ngân Hà ở đầu bên kia điện thoại cay đắng nói “alo alo” vài tiếng, sau đó chất vấn Ngô Hoan có phải không nghe hắn nói không.

“Đừng gọi tôi là anh.”

"_ _ Gì cơ?" Phó Ngân Hà giọng điệu sửng sốt.

Ngô Hoan: “Tôi cảm thấy rất ghê tởm.” Dừng một chút, cậu bình tĩnh nói: “Ghê tởm đến mức buồn nôn.”

Nụ cười vui vẻ và thỏa mãn trên khuôn mặt Phó Ngân Hà ở đầu bên kia đột nhiên cứng lại. Hắn siết chặt điện thoại, ánh mắt ảm đạm: "... Em, em xin lỗi."

"So với xin lỗi, tôi càng muốn nhìn thấy cậu ngã cầu thang hơn." Ngô Hoan cảm thấy mình trở nên cực kì độc ác, giống như bị chia thành hai người, một người đang nguyền rủa Phó Ngân Hà, một người lại ôm chặt bả vai run rẩy khẩn cầu tiên sinh hãy nhanh đến đây.

Phó Ngân Hà cố nở nụ cười: “Nếu anh không thích thì em sẽ không gọi anh là anh nữa, em chỉ muốn bù đắp những lỗi lầm trước đây của mình _ _ không phải là em không muốn nhảy lầu, nhưng Ngô Hoan à, nếu mẹ em biết nhất định sẽ phát điên, sẽ làm tổn thương người..."

Đâu chỉ làm tổn thương, bà ấy có lẽ sẽ giống như hai năm trước, kề dao vào cổ uy hiếp tiên sinh giúp Phó Ngân Hà.

Ngô Hoan đã từng sống ở nhà họ Phó hai năm, biết rõ hơn ai hết mẹ của Phó Ngân Hà cưng chiều Phó Ngân Hà đến mức bệnh hoạn thế nào.

Ngô Hoan để chân trần, mũi chân có tiết tấu sượt qua mặt thảm lông xù, giữa các ngón chân bị lông cọ đến ngứa ngáy, cậu không nhịn được phát ra tiếng cười ngắn ngủi, kết quả dẫn đến tiếng hô vui vẻ của Phó Ngân Hà: “Cậu đồng ý sao?”

Ngô Hoan do dự: "Cái gì?"

Phó Ngân Hà: "Thứ bảy chúng ta sẽ gặp nhau tại phòng game nơi chúng ta thường đến. Cậu vừa nãy đã đồng ý rồi phải không?" Hắn cẩn thận hỏi, sợ làm Ngô Hoan thấy phản cảm.

"Ừ, tôi đồng ý." Ngô Hoan: "Gọi cả mấy người Du Phi Bạch đến luôn đi."

Phó Ngân Hà có chút không vui, vốn tưởng rằng chỉ có hai người bọn họ, kết quả lại lòi ra mấy người không liên quan, nhưng cuối cùng hắn cũng không phản đối mà đồng ý: "Được _ _"

Ngô Hoan nhanh chóng cúp điện thoại, lao vào toilet ghé vào bồn rửa mặt nôn mửa, cậu nói ghê tởm Phó Ngân Hà không chỉ là vì muốn xả giận, mà thật sự cảm thấy buồn nôn.

Quản gia bà bà: "Sao lại nôn rồi? Có phải là do uống thuốc kích thích dạ dày không?"

Ngô Hoan súc miệng, lắc đầu, cười ngọt ngào với quản gia bà bà: “Chỉ là ăn nhiều nên đầy bụng thôi, nôn xong rồi là thoải mái liền, bà bà, con nhớ tiên sinh."

Quản gia bà bà: “Con có muốn đến công ty của tiên sinh không?”

Ngô Hoan đảo mắt, suy nghĩ một lúc rồi từ chối.

Quản gia bà bà: "Vậy chúng ta gọi video nhé."

Hai mắt Ngô Hoan sáng lên, lập tức chạy lên lầu lấy máy tính bảng để liên lạc với Lâu Lan Úc. Cậu bấm vào cuộc gọi video. Thứ đầu tiên xuất hiện trong video là khuôn mặt của những người xa lạ, cả hai bên đều vô cùng kinh ngạc.

Ngô Hoan sửng sốt, sau đó “Oái" một tiếng tránh đi, bịt tai lại, vẻ mặt bối rối nghĩ, chẳng lẽ mình gặp phải phiền toái sao?

"Hoan Hoan, qua đây, đừng trốn." Lời của tiên sinh vang lên từ máy tính bảng.

Ngô Hoan co rụt vai lại.

"Ngô Hoan!"

Giọng điệu rất nghiêm túc… tiên sinh giận rồi sao? Ngô Hoan do dự một lúc, sau đó quay lại cửa sổ video, nhìn thấy Lâu Lan Úc đang đứng trước backdrop màu đen trắng. Lâu Lan Úc mặc áo quần nghiêm chỉnh, đeo kính mờ gọng mỏng để lộ vầng trán mịn màng và các đường nét trên khuôn mặt lập thể. Đó là một loại khôi ngô tuấn tú khác xa với dáng vẻ của Lâu tiên sinh khi ở Kim Đỉnh Uyển mà Ngô Hoan rất hiếm khi nhìn thấy.

"Tiên sinh..." Ngô Hoan ngây ngốc nhìn thẳng vào Lâu Lan Úc.

Có lẽ vì xung quanh có người nên Lâu Lan Úc cố tình hạ giọng lại, giọng của hắn vốn rất êm tai, chỉ là do bình thường quá nghiêm túc cứng nhắc nên mới khiến người ta dễ dàng bỏ qua nó, lúc này đây vì cố tình hạ giọng nên giọng nói càng trở nên ôn hòa trầm khàn, tựa như một người đàn ông trưởng thành cúi đầu kề sát tai bạn thì thầm nói nhỏ: "Trông em không ổn lắm, đi uống chút gì đó cho ấm bụng đi. Chiều để bác sĩ tới khám thử chút."

Ngài ấy biết chuyện vừa nãy mình nôn ra rồi, Ngô Hoan cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, cậu biết quản gia bà bà nhất định sẽ báo lại những chuyện này.

Ngô Hoan cũng nhỏ giọng nói: "Tiên sinh, xung quanh ngài còn có người khác sao?"

Lâu Lan Úc ngước mắt lên nhìn mấy vị giám đốc điều hành tập đoàn đang mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim ở xung quanh. Hắn không trả lời trực tiếp mà hỏi: "Sao thế?"

Ngô Hoan có chút xấu hổ, nhưng ánh mắt lại rất sáng. Nhìn từ đôi mắt hẹp dài đến chiếc mũi thẳng, bờ môi nhạt màu và hầu kết nhô cao của Lâu Lan Úc, không hiểu sao lại cảm thấy tiên sinh bây giờ không giống như bình thường.

“Tiên sinh đẹp quá đi.” Ngô Hoan thì thầm, giống như đang cùng bạn bè chia sẻ bí mật, ánh mắt lấp lánh vô cùng chân thành: “Em rất nhớ ngài.”

Lâu Lan Úc nhăn mặt, mặt không biểu cảm, giơ tay lên che đoạn video, sau đó ngẩng đầu lạnh lùng nhìn mọi người trong phòng họp. Tất cả giám đốc điều hành đang dỏng tai nghe đều cảm thấy cả người ớn lạnh, lập tức rụt cổ lại.

"Xin lỗi mọi người, xin hãy đợi tôi ba phút."

Những người khác xua tay nói không sao, đợi thêm mười phút nữa cũng không sao.

Lâu Lan Úc im lặng một lúc rồi đứng dậy cầm máy tính bảng đi ra ngoài. Cửa vừa đóng lại, phòng họp yên tĩnh bỗng trở nên náo nhiệt, ồn ào như cái chợ: “Vừa rồi có ai thấy không?”

"Tôi.", "Tôi nữa.", "Tôi cũng nhìn thấy."... từng người lần lượt giơ tay, hiển nhiên bọn họ vừa rồi đã nhìn thấy Ngô Hoan, hai bên đều sửng sốt, chỉ là bên cạnh Ngô Hoan có mặt của Lâu Lan Úc khiến cậu bình tĩnh lại, nhưng những quả bom trong lòng các giám đốc điều hành thì lại nổ tung hết quả này đến quả khác.

“Đẹp quãi!", "Chậc, chậc, ông có nghe thấy không? Điệu chảy cả nước!", "Giọng cực kì mềm luôn, tôi nhìn thấy vẻ mặt của Lâu tổng trong chốc lát đã trở nên dịu dàng, giống như gió xuân thổi qua mặt vậy."

… Ngô Hoan không ngờ được rằng dù giọng nói của cậu có nhỏ đến đâu cũng không thể giấu nổi trong phòng họp yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi này.

Trong ba phút, Lâu Lan Úc ở trong phòng họp nghe Ngô Hoan nói chuyện, thỉnh thoảng đáp lại vài câu cũng đủ làm cho Ngô Hoan bớt lo lắng.

Ngô Hoan: “Em đang đến phòng thí nghiệm, có thể gọi video nhưng không cúp máy được không?”

Lâu Lan Úc: "...Được." Quên đi, cứ để mấy lão già kia muốn nghĩ gì thì nghĩ.

Ngô Hoan vui vẻ đứng dậy, cầm máy tính bảng chạy vào phòng thí nghiệm, cầm ống nghiệm lên, quay đầu lại là có thể nhìn thấy tiên sinh khiến cậu cực kì vui vẻ.

Còn Lâu Lan Úc trong suốt thời gian làm việc đều mang theo một chiếc máy tính bảng để phát video. Một vài người nhìn thấy máy tính bảng có phát video đều cho rằng là do Lâu tổng quá bận rộn và yêu thích công việc, chỉ có những thư ký thân cận và giám đốc điều hành từng tham dự cuộc họp đó mới biết rằng Lâu tổng cấm dục của họ lại trở nên kiên nhẫn và dịu dàng đến mức khiến người ta phải thấy tự hổ thẹn không bằng.

***

Mấy ngày nay Ngô Hoan bị sốt nhẹ nên không đến lớp, cả ngày chỉ ru rú ở Kim Đỉnh Uyển, việc thích làm nhất là bám dính lấy Lâu Lan Úc, ngay cả khi Lâu Lan Úc đang đi làm hoặc đi công tác, cậu vẫn xin được gọi video.

So với bản tính thận trọng và dè dặt trước đây, Ngô Hoan đã trở nên sôi nổi hơn, những trò đùa cố ý vô hại này quả thực giống như một đứa trẻ được người nhà nuông chiều có thể thích làm gì thì làm.

Quản gia bà bà thực ra rất hài lòng với sự thay đổi này của Ngô Hoan, bà cho rằng đây là dấu hiệu cho thấy mối quan hệ giữa hai người đã được cải thiện, đồng thời cũng là dấu hiệu cho thấy Ngô Hoan đã bước ra khỏi vòng khép kín của bản thân và sẵn sàng đón nhận tình cảm của những người yêu thương mình, bà cảm thấy mọi thứ đang hướng tới một tương lai tốt đẹp.

Nhưng Lâu Lan Úc thậm chí càng để mắt tới Ngô Hoan nhiều hơn, cho dù là gió thổi cỏ lay cũng đều phải báo cáo, không được bỏ qua bất cứ chi tiết nào, trong chuyến công tác này, hắn còn đặc biệt dặn dò quản gia bà bà: “Tìm một bác sĩ tâm lí đóng giả làm bác sĩ gia đình đến kiểm tra cho Hoan Hoan, chú ý hành vi của em ấy, nếu em ấy đi ra ngoài một mình, đừng ngăn cản, cử người đi theo là được.”

Quản gia bà bà rất thông minh, vừa nghe đã biết lo lắng của Lâu Lan Úc, bà hơi nhíu mày đáp lại lời dặn dò của Lâu Lan Úc.

Thứ bảy.

Ngô Hoan vực dậy tinh thần, mặc thêm quần áo ấm, gần đây nhiệt độ giảm mạnh, đối với người đang không được khỏe như Ngô Hoan mà nói, 20° là có thể khiến cậu cảm thấy lạnh từ trong ra ngoài.

Cậu đã hẹn với Tống Thanh Lãng đi công viên giải trí, còn gọi điện thoại trước mặt quản gia bà bà.

Ngô Hoan lên xe của Tống Thanh Lãng, vẫy tay chào quản gia bà bà.

Quản gia bà bà mỉm cười đồng ý, quay người lại bảo vệ sĩ của Kim Đỉnh Uyển lái xe đi theo.

Đến trung tâm thành phố, Ngô Hoan xách túi xuống xe, cảm ơn Tống Thanh Lãng.

Tống Thanh Lãng xua tay nói không có gì, “Cậu muốn chuẩn bị quà cho tiên sinh nhà cậu, tớ hiểu mà.” Lâu gia mấy ngày trước đã tiết lộ với dư luận rằng bọn họ chuẩn bị tổ chức yến tiệc có liên quan đến Ngô Hoan, cho nên Ngô Hoan nói muốn chuẩn bị một món quà tặng Lâu Lan Úc, Tống Thanh Lãng chỉ có thể bày tỏ ủng hộ. "Hoan Hoan nè, nếu Lâu tiên sinh đối xử tệ với cậu thì cậu có thể cân nhắc tớ."

Ngô Hoan: "Hả?" Trong lòng cậu tràn ngập nghi hoặc

Vẻ mặt Tống Thanh Lãng nghiêm túc: “Cân nhắc việc ở bên tớ.”

Đồng tử Ngô Hoan đột nhiên giãn ra: "Đây chính là tỏ tình trong lời đồn sao?!"

Cái gì mà trong lời đồn... Cậu không cần phải ngạc nhiên đến vậy chứ, Tống Thanh Lãng phát hiện Ngô Hoan quả thực rất kinh ngạc, tựa hồ cho rằng việc tỏ tình sẽ không xảy ra với mình.

Ngô Hoan có chút xấu hổ: “Đây là lần đầu tiên tớ được tỏ tình.” Cậu gãi má, vò vò áo khoác len, lo nghĩ hồi lâu mới trịnh trọng xin lỗi: “Thực xin lỗi!”

“... Đây không phải chuyện gì to tát lắm.” Sự trang trọng này khiến cô trở nên nghiêm túc. Tống Thanh Lãng từ nhỏ đã được tỏ tình vô số lần, thở dài hỏi: "Nếu tiên sinh nhà cậu tỏ tình với cậu thì cậu có đồng ý không?"

Tiên sinh?

“Tớ không biết nữa."

Câu không biết này 100% là tương đương với đồng ý. Tống Thanh Lãng nhìn Ngô Hoan, không biết vì sao lại nuốt những lời này xuống, cô vẫy tay với Ngô Hoan: "Vệ sĩ nhà cậu sắp đuổi kịp rồi, chúng ta đi nhanh thôi."

“Thanh Lãng, cảm ơn cậu.” Ngô Hoan cảm ơn, sau đó hòa vào dòng người chạy ra xe buýt rồi rời đi.

Tống Thanh Lãng dựa vào cửa kính xe, cảm thấy tiếc nuối: “Thật đáng tiếc.” Mỹ nhân này lại không thuộc về cô.

Thở dài một hơi, Tống Thanh Lãng lập tức vui vẻ lại, tiếp tục lái xe đánh lạc hướng vệ sĩ nhà họ Lâu.

Ngô Hoan trên xe buýt liên tục phải kéo mũ trùm đầu lên để tránh những ánh mắt kinh ngạc đến từ khắp nơi trên xe, mãi mới chờ được đến điểm dừng, cậu liền vội vã lao ra ngoài, ngay cả khi đã đi khá xa thì cậu vẫn có thể nghe được những lời bàn luận vang lên từ phía sau.

Ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời ảm đạm, Ngô Hoan đứng ngây người hồi lâu rồi mới đi về phía mục tiêu của mình.

Địa điểm gặp mặt mà cậu và Phó Ngân Hà thỏa thuận là tiệm net ở cuối con đường phía sau trường cấp 2 cũ, đó cũng là nơi mà đám người Phó Ngân Hà thường tụ tập, Ngô Hoan từng đến đó vài lần, lần nào cũng là do bị ép phải đến.

Ngô Hoan không thích tiệm net đó tí nào. Nó tối tăm, ồn ào và đầy khói, dù muốn hay không cậu cũng phải nhặt ghế rồi bắt đầu đánh nhau, rõ ràng là bạo lực nhưng nó lại được coi là niềm tự hào phù phiếm của thanh thiếu niên.

Cậu bước vào, nói với ông chủ: “Phòng 303.”

Ông chủ đưa thẻ phòng cho cậu, nhìn thấy đôi bàn tay xinh đẹp hồng hào nhận lấy thẻ phòng, hắn không khỏi ngẩng đầu lên, chỉ thấy bóng lưng, hắn cảm thán: "Có vẻ là một cô gái rất xinh đẹp."

Tiệm net này độc đáo ở chỗ có cả phòng riêng và phòng vip, phòng riêng lớn có thể chứa đến 6-7 máy, ngoài ra còn có hai bàn bi-a có thể để một nhóm người đến chơi. Cách đây 2 năm, nó được coi là đổi mới thời thượng nhưng 2 năm sau bởi vì máy móc quá lạc hậu mà trở nên vô vị.

Lúc này trong phòng game không có nhiều người, có người chơi game suốt đêm, bây giờ đã ngủ.

Ngô Hoan đi ngang qua một đám người, dừng lại trước cửa phòng riêng một lúc, sau đó quay lại quầy mua hai chai rượu giá vài trăm tệ. sau đó chỉ đơn giản đậy nắp chai lại rồi bước vào phòng riêng.

Trong phòng riêng, Phó Ngân Hà và bốn người khác đã chờ ở bên trong.

Phó Ngân Hà nhàm chán chơi game trước máy tính, Du Phi Bạch và Đỗ Chu Lạc đang chơi bi-a, Lâm Trường Túc thì đọc sách, hắn nhìn thấy Ngô Hoan trước tiên, lập tức đứng dậy nói: “Ngô Hoan, cậu chỉ đến một mình sao?”

Hắn nhìn hai chai rượu trong tay Ngô Hoan: “Sao lại mang quà tới? Cậu ở ngoài uống rượu, không sợ bị người lớn trong nhà mắng sao.”

Ngô Hoan đặt hai chai rượu lên bàn, vô tình mở nắp chai vốn không đóng chặt ra.

Ba người còn lại im lặng một lát, nhìn thấy cảnh này, Du Phi Bạch và Đỗ Chu Lạc buông cơ xuống, nhìn nhau rồi đi tới nhìn chằm chằm Ngô Hoan. Phó Ngân Hà liếc nhìn hai chai rượu, sau đó ngẩng đầu nhìn Ngô Hoan, bất đắc dĩ cười.

"Anh, lại đây ngồi đi."

Ngô Hoan né tránh bàn tay đang đưa ra của hắn, quay sang nhìn bốn người đối diện, ánh mắt đầy vẻ tò mò và bối rối như lần đầu gặp mặt, không còn sự hoảng loạn và thù ghét như mấy ngày trước, chỉ còn lại sự bình tĩnh và nghi ngờ nhàn nhạt, tựa như đã tha thứ cho bọn họ rồi.

Phó Ngân Hà có chút kinh ngạc, trong khi Du Phi Bạch và Đỗ Chu Lạc cảm thấy căng thẳng, hai mắt tối sầm lại. Bọn họ chưa từng trải qua chuyện bị bắt cóc và ỷ lại vào Ngô Hoan như Phó Ngân Hà, vậy nên họ chỉ có những lời xin lỗi viển vông và khát khao thuần túy đối với Ngô Hoan, một niềm khát khao bí ẩn vì bị vẻ ngoài mê hoặc. 

So với ba người còn lại, bộ dáng của Lâm Trường Túc cực kỳ bình tĩnh.

“Rượu này tôi vừa mua ở sảnh tiệm net, vừa nãy mới mở ở bên ngoài.” Ngô Hoan chỉ vào hai bình rượu trên bàn, không có ý định giấu diếm gì. Cậu ngồi xuống, nhìn Phó Ngân Hà một hồi rồi hỏi: “Các cậu cùng đi nước ngoài à?”

Phó Ngân Hà nói: “Các trường khác nhau có thời gian khai giảng khác nhau nhưng thời gian ra nước ngoài không cách nhau quá xa”.

Du Phi Bạch và Đỗ Chu Lạc kéo ghế lại ngồi gần Ngô Hoan, người trước mỉm cười hỏi: “Cậu đến điểm hẹn có phải là đã tha thứ cho bọn tôi rồi không?”

Ngô Hoan nhẹ nhàng nói: “Mấy người còn chưa xin lỗi.”

“Này đơn giản!" Du Phi Bạch đập tay: “Bây giờ tôi có thể xin lỗi luôn."

Hắn lấy một trong hai chai rượu mà Ngô Hoan mang đến, rót đầy một ly rồi nâng ly lên nói với Ngô Hoan: “Nếu cậu bỏ thuốc độc vào rượu, vậy thì coi như tôi dùng cái chết để tạ lỗi và bù đắp cho cậu. Nếu như trong rượu không có gì, vậy coi như chúng ta uống để rửa trôi thù hận vậy!" Nói xong thì uống cạn ly rượu.

Đỗ Chu Lạc: "Đệt."

Uống xong không có chuyện gì, Du Phi Bạch cười đắc ý: "Thành thật mà nói thì hai năm trước là do chúng ta sai, chỉ nói tha thứ thì quá dễ dàng, nếu có thể, tôi thật sự muốn đền bù cho cậu."

"Thật sao?" Ngô Hoan: "Nhưng tôi không nghĩ cậu đã thay đổi. Vào ngày sinh nhật của Lâm Trường Túc, nếu Tống Thanh Lãng và tiên sinh không đến kịp, có lẽ chuyện hai năm trước sẽ lặp lại, các cậu suýt đã giết tôi thêm một lần nữa."

Phó Ngân Hà vội vàng giải thích: “Đó không phải là chủ ý của bọn em! Bọn em không quen biết cái tên cầm đầu bắt nạt anh, chỉ là tình cờ mời cậu tới đây thôi… Nhưng cậu ta đã bị đuổi học rồi."

Du Phi Bạch vừa đi tới vừa nói: "Ngô Hoan, cậu có thể cùng chúng tôi ra nước ngoài, chúng tôi sẽ trả toàn bộ học phí cho cậu. Sau khi tốt nghiệp cậu có thể làm việc ở bất cứ đâu cậu muốn. Chúng tôi nhất định sẽ giúp đỡ _ _"

Uỵch một tiếng, hắn ta ngã xuống đất.

Đỗ Chu Lạc sắc mặt biến đổi, đột nhiên đứng dậy: “Trong rượu có độc!!"

Phó Ngân Hà nhìn Ngô Hoan với vẻ mặt ngơ ngác. Lâm Trường Túc ở trong bóng tối nhìn không rõ biểu tình, hắn hỏi: "Ngô Hoan, cậu muốn giết chúng tôi để báo thù sao?"

Ngô Hoan: “Trong rượu không phải thuốc độc, chỉ là thuốc ngủ thôi.”  Cậu từ trong túi móc ra một lọ thuốc ngủ, đặt lên bàn cho những người khác xem.

Lâm Trường Túc cầm lên xem xét: “Quả thật là thuốc ngủ.”

Ngô Hoan: “Sau khi xuất viện, tôi phải dựa vào thuốc ngủ một thời gian mới có thể ngủ được, bây giờ thỉnh thoảng tôi vẫn uống một ít, may mắn là tôi không có ý định tự tử, có thể là do lần đó ngã quá đau, vậy nên tôi mới sợ chết." Đó cũng là lí do lọ thuốc ngủ này được phép ở lại bên cậu.

"Phó Ngân Hà, cậu muốn tôi tha thứ cho cậu, có thể, chỉ cần cậu uống chai rượu pha thuốc ngủ này, hai giờ sau cậu sẽ tỉnh lại." Ngô Hoan nhìn về phía Đỗ Chu Lạc và Lâm Trường Túc: “Bao gồm cả bọn họ, bọn họ cũng phải uống.”

Lâm Trường Túc bình tĩnh hỏi: “Nếu bọn tôi uống thì sẽ thế nào?”

Ngô Hoan: “Tôi có thể giết mấy người, hoặc không, mấy cậu cứ uống xong sẽ biết.”

Đỗ Chu Lạc lộ ra vẻ chán ghét: “Đồ điên!” Nói xong ả cầm điện thoại rời đi: “Tôi muốn gọi cảnh sát, ai rảnh mà chơi với mấy người.“

Ngô Hoan vẻ mặt vô cảm: "Phó Ngân Hà, đưa rượu cho cô ta."

Phó Ngân Hà: "Em..." Hắn do dự cầm chai rượu lên.

Đỗ Chu Lạc trợn to hai mắt: "Phó Ngân Hà, cậu mẹ nó bị bệnh à?! Có phải là cậu bị ma nhập rồi không?! Tôi là bạn của cậu! Đừng quên cậu mới là người thực sự có lỗi với cậu ta. Ngô Hoan là ân nhân cứu mạng cậu, cậu chính là cái đồ vong ân bội nghĩa, người nên uống rượu rồi đi chết đi nhất chính là cậu!”

Phó Ngân Hà trên mặt lộ vẻ đau khổ, thân thể run rẩy.

Đỗ Chu Lạc thấy thế liền nhanh chóng chạy ra khỏi cửa, nhưng ả vừa mới vặn tay nắm cửa ra thì ‘cạch’ một tiếng cửa đã đóng lại. Ả lần theo bàn tay nhìn lên, kinh hãi: “Lâm Trường Túc, cậu muốn làm gì?”

Lâm Trường Túc mỉm cười dịu dàng: "Thật xin lỗi, tớ chỉ là muốn mời cậu ở lại một lát."

Đỗ Chu Lạc lớn tiếng chửi rủa, nhưng Lâm Trường Túc lại nắm lấy vai ả ép ả uống nửa chai rượu, rất nhanh không gian liền im bặt.

Phó Ngân Hà: “Lâm Trường Túc, mày điên à?”

Lâm Trường Túc: “Tôi không có điên, tôi chỉ muốn giúp các người có được sự tha thứ của Ngô Hoan mà thôi.” Hắn nhìn Ngô Hoan, sau đó quay đầu nhìn Phó Ngân Hà: “Cậu muốn tự mình uống, hay là để tôi giúp?”

Phó Ngân Hà mím môi, giãy giụa hồi lâu mới chọn tự mình uống rượu rồi chìm vào giấc ngủ đi.

Ngô Hoan: “Chỉ còn lại cậu thôi, cậu không uống sao?”

Lâm Trường Túc lắc đầu: "Không cần, cậu muốn làm gì tôi cũng sẽ không phản kháng."

Ngô Hoan: “Tôi mấy ngày nay đang suy nghĩ nên làm gì, sau đó tôi nghĩ hay là đánh gục mấy người, kéo từng người lên sân thượng rồi ném xuống, ngã không chết thì là mấy người may mắn.”

Lâm Trường Túc mỉm cười, đôi mắt sáng rực: "Tôi biết cậu sẽ không dễ dàng lùi bước mà, cậu là một con sư tử nhỏ! Một con sư tử nhỏ dũng cảm!" Hắn bước tới nhìn chằm chằm vào Ngô Hoan: "Cậu có biết Du Phi Bạch và Đỗ Chu Lạc vì sao luôn bắt nạt cậu không? Vì cậu quá cứng đầu! Người khác bị bắt nạt vài ngày là đã cởi giáp đầu hàng xin đi theo làm tay sai, chỉ có cậu, dù đã nói là sẽ phục tùng nhưng vẫn không chịu cúi đầu, quả thực là một kẻ hoang dã không thể thuần hóa.”

Ngô Hoan căm phẫn: “Chỉ vì lí do này thôi?”

"Đúng. Chỉ vì lí do này thôi.” Lâm Trường Túc: "Cậu không biết quá trình thuần hóa một con thú hoang thú vị thế nào đâu, cậu không biết một con thú hoang vùng vẫy trong tuyệt vọng đẹp đẽ đến nhường nào."

Ngô Hoan hai tay run rẩy, "Lúc đó bọn họ chê tôi xấu, lấy lý do này để công kích tôi..."

“Nếu như hai năm trước cậu cũng có dáng vẻ như bây giờ, Ngô Hoan, tôi cam đoan bọn họ sẽ dùng phương thức khác còn tàn nhẫn hơn để đối xử với cậu.”

Ngô Hoan: "Cậu cũng vậy sao?"

Lâm Trường Túc im lặng, một lát sau mới nói: "Đã không còn quan trọng nữa, Ngô Hoan, tranh thủ thời cơ báo thù đi." Hắn nói với giọng hưng phấn

Ngô Hoan từ trong ba lô lấy ra cây gậy bóng chày nhìn Lâm Trường Túc: “Tôi định chết chung với các cậu. Nhưng nếu tôi chết, tôi sẽ không thể gặp lại tiên sinh nữa, tiên sinh sẽ tức giận và đau buồn, thứ này còn khiến tôi buồn hơn nữa.”

Lâm Trường Túc vẻ mặt hiện lên một chút ganh ghét: "Cậu thích lão già kia sao?"

"Lâm Trường Túc, cậu thật kỳ quái."

Ngô Hoan không hiểu Lâm Trường Túc đang nghĩ gì, mà cậu cũng không muốn hiểu, cậu chỉ muốn tự mình đối mặt với nỗi sợ của bản thân, bước ra khỏi cái bóng của quá khứ, sau đó quay lại Kim Đỉnh Uyển và ôm lấy tiên sinh, nằm trong vòng tay tiên sinh để tiên sinh đọc sách cho nghe, rồi ngủ thiếp đi dưới bầu trời đầy sao bên ngoài cửa sổ bằng kính trong suốt cao từ trần nhà đến sàn nhà. Trong giấc mơ, cậu đã dẫn tiên sinh trở về căn nhà của cậu ở trên núi.

« Trước Sau »