Đời Hết Tươi Khi Vắng Bóng Người

Chương 11
« Trước Sau »

Mắt cá chân của Ngô Hoan bị bong gân, cậu nghỉ ngơi trong phòng y tế của trường, sau khi Tống Thanh Lãng dìu cậu đến đây thì đã rời đi.

Rèm đã được kéo lên, Ngô Hoan cuộn tròn trên giường, phòng y tế của trường rất yên tĩnh, nhưng trong một hoàn cảnh xa lạ, cậu vẫn không thể ngủ được. Một lúc lâu sau, trong phòng y tế đột nhiên vang lên tiếng động, Ngô Hoan cau mày kéo chăn lên, lại nghe thấy tiếng nói chuyện thì thầm.

"Ê bọn mày có biết Ngô Hoan ở lớp thực nghiệm không?"

"Biết. Lúc trước cậu ta lúc nào cũng đeo khẩu trang với đội mũ trùm đầu, trông vừa quái gở vừa thần kinh. Mọi người đều nói cậu ta rất xấu, hơn nữa còn có bệnh tâm lí gì đó. Nhưng tao nghe mấy người tham dự bữa tiệc sinh nhật của Lâm Trường Túc đêm đó về nói, Ngô Hoan trông cực kì đẹp, còn đẹp hơn cả con gái!"

"Thật không? Chúng mày có ai từng gặp Ngô Hoan chưa?"

"Tao chưa."

"Tao đã lưu một video, chỉ dài có 2-3 giây, phần còn lại đã bị xóa. Nếu không phải tao nhanh tay..."

Bọn họ trở nên yên lặng, tựa như đang xem video, sau đó truyền đến tiếng thở rõ ràng, hô hấp cũng dần dần nặng nề hơn, hồi lâu vang lên một tiếng "**" trầm thấp, sau đó là những lời bình luận bổ sung của người khác: "Là con trai mà trông như vậy, phải tao... tao cũng không nhịn được."

"Heh heh heh... Tao nhìn mà cứng cmnl. Đm! Mày không biết dáng vẻ lúc cậu ta ngước lên nhìn qua đâu, trông cực kỳ đáng thương, cứ như đang dụ dỗ người khác vậy, mẹ nó, tao không nhịn nổi."

Ngô Hoan trong phòng nghe thấy nội dung cuộc trò chuyện của bọn họ, lúc đầu là không hài lòng và tức giận vì sự suồng sã trong giọng nói của bọn họ, sau khi dần dần bình tĩnh lại, nhớ lại nội dung lời nói của họ, lại nghĩ đến thái độ kỳ lạ của đám người Phó Ngân Hà, còn có những tầm mắt nhìn trộm ở đâu cũng có, cậu vẻ mặt kì quái phát hiện ra một sự thật.

Cậu mặt không biểu cảm lắng nghe những lời đùa cợt suồng sã về bản thân ở cách đó không xa, Ngô Hoan ngồi khoanh chân trên giường suy tư, đợi đến khi bọn họ đều đi hết cậu mới ra ngoài.

Sau khi ra ngoài, Ngô Hoan đi vào WC nhìn vào gương.

Đang là giờ học, trong phòng vệ sinh không có ai, Ngô Hoan đứng thẳng trước tấm gương lớn nhìn bản thân trong gương, mơ hồ nhớ lại đã bao lâu rồi mình không soi gương.

Rất lâu về trước cậu cũng soi gương, nhưng cậu không cảm thấy mình xấu, đúng hơn là cậu căn bản không quan tâm đến vẻ ngoài, mãi đến khi những người bắt nạt cậu dùng những lời ác ý nói về cậu, mắng cậu xấu xí như một con khỉ.

Ngô Hoan chọc chọc gò má, thầm nghĩ khuôn mặt này bây giờ hóa ra rất đẹp. Hóa ra Phó Ngân Hà và những người khác đang hối hận là vì khuôn mặt này của cậu, hóa ra Tống Thanh Lãng là vì vậy mà sau khi nhìn thấy mặt cậu đã nói sẽ dẫn cậu đi trả thù Phó Ngân Hà.

Hóa ra không có gì thay đổi cả.

Ngô Hoan rửa tay, xoay người rời khỏi nhà vệ sinh, trở về phòng học.

Trong phòng học, Tống Thanh Lãng đi tới bên cạnh cậu hỏi: "Bong gân đã lành chưa?"

Ngô Hoan: "Không sao." Dừng một chút, cậu quay người lại hỏi: "Thanh Lãng, tớ có đẹp không?"

Tống Thanh Lãng: "A? Đẹp lắm!"

Ngô Hoan: "Vì tớ đẹp nên cậu mới kết bạn với tớ sao?"

Tống Thanh Lãng nén cười, nghiêm túc nhéo Ngô Hoan gò má: "Bạn học Ngô Hoan này, cậu phải hiểu, lúc tớ với cậu chơi đùa vui vẻ, tớ còn chưa biết cậu trông thế nào, dưới sự lừa dối của cậu, tớ còn tưởng cậu cực kỳ xấu xí."

Ngô Hoan bỗng nhiên nheo mắt lại, mỉm cười, giống như một cây thu hải đường đỏ vừa mới nở.

Tống Thanh Lãng lập tức ngơ ngẩn.

Ngô Hoan nhanh chóng thu hồi nụ cười, một lúc sau, Tống Thanh Lãng mới tỉnh lại, dùng cùi chỏ đẩy Ngô Hoan nói: "Nghe nói đám người Phó Ngân Hà đang quấy rầy cậu? Có cần tớ giúp không?"

Ngô Hoan lắc đầu: "Không cần."

"Cậu thật sự không cần?" Tống Thanh Lãng hỏi lại nhiều lần: "Nếu cậu cảm thấy xấu hổ khi nhờ tớ giúp thì hãy tìm Lâu Lan Úc, chỉ cần Lâu Lan Úc ra tay, đảm bảo sẽ không có ai dám quấy rầy cậu, ngay cả Phó Ngân Hà và Du Phi Bạch cũng không."

Ngô Hoan: "Thật sự không cần đâu, hiện tại tớ đã hiểu rõ rồi." Cậu cụp mắt xuống, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào những đường vân trên lòng bàn tay mình.

Tan học, Ngô Hoan và Tống Thanh Lãng tạm biệt nhau ở cổng trường, cậu bỏ mũ xuống, đi về phía chiếc xe đến đón mình trong ánh mắt tò mò của mọi người.

Ngay lúc cậu mở cửa xe, Phó Ngân Hà đột nhiên đi tới gọi cậu: "Ngô Hoan!"

Ngô Hoan không để ý tới hắn, đẩy nhanh động tác, phảng phất phía sau có quái vật đuổi theo, cậu nóng lòng muốn thoát khỏi nó.

Phó Ngân Hà thấy như vậy, không khỏi kêu lớn: "Anh."

Trước khi Phó Ngân Hà khỏi PTSD, hắn thường gọi Ngô Hoan thế này, bởi vì Ngô Hoan lớn hơn hắn hai tuổi, bây giờ hắn đứng sau lưng cậu, lợi dụng tình cảm trong quá khứ để lấy được sự tha thứ của cậu? Để giữ được sự tha thứ của Ngô Hoan nay đã không còn xấu xí nữa?

Ngô Hoan nắm chặt tay, thẳng lưng, đóng cửa xe rời đi không nói một lời.

Cậu sợ mình sẽ phát điên nếu không rời đi, sẽ quay lại và tha thứ cho hắn, giống như "Ngô Hoan" liều lĩnh không biết tốt xấu hai năm trước, người dù bị bắt nạt không ngừng vẫn không thể học được cách nhượng bộ.

Vừa ngồi vào ghế sau, Ngô Hoan lập tức ôm chân, gục mặt giữa hai tay, tâm trạng vô cùng u ám.

Kỳ thật, Ngô Hoan cũng không có nhút nhát đến vậy, cậu cũng không phải là một cây tơ hồng yếu đuối chỉ biết trốn sau lưng tiên sinh mà khóc lóc run rẩy, cậu chỉ là sợ hãi mà thôi.

Sau khi rơi xuống đất, xương thịt đều thối rữa, thật sự rất đau.

Cậu rất sợ, sau khi tỉnh dậy, cậu nhận ra rằng chỉ cần cậu tỏ ra sợ hãi, run rẩy và rơi nước mắt, những người lạ xung quanh đều sẽ thỏa hiệp, bày tỏ thiện chí và cho cậu tín hiệu an toàn.

Vì vậy cậu đã dung túng cho bản thân trở thành một người sợ đám đông, lúc nào cũng sợ hãi, không có khả năng tự sinh tồn, là một dây leo mỏng manh, và hôm nay cậu cuối cùng cũng nhận ra mình rất xinh đẹp.

Phó Ngân Hà cực kì hối hận, Du Phi Bạch, Lâm Trường Túc và những người khác bày tỏ thiện chí, những ánh mắt ngưỡng mộ và khâm phục của các bạn trong trường dõi theo cậu, như thể cậu là mặt trời chói lóa.

Cuối cùng cậu đã trở thành người mà cậu từng mơ ước.

Tuy vậy, trong lòng cậu lại không cảm thấy vui, chỉ có ngọn lửa căm ghét và giận dữ bùng cháy mãnh liệt.

Ngô Hoan vẫn còn ngơ ngác, cậu đã yếu đuối quá lâu, không hiểu tại sao mình lại cảm thấy vừa hận vừa tức giận, cũng không biết làm sao để giải tỏa cảm xúc mãnh liệt này.

Xe lặng lẽ lái đến Kim Đỉnh Uyển, Ngô Hoan như bóng ma xuống xe, bước vào nhà, chào quản gia bà bà, sau đó ngoan ngoãn uống canh, làm bài tập và tiếp đón Lâu Lan Úc trở lại dưới ánh hoàng hôn.

Ngô Hoan: "Tiên sinh."

Lâu Lan Úc cởi áo khoác, Ngô Hoan cầm lấy, đặt sang một bên.

Nếu Ngô Hoan có mặt, cậu sẽ phải giúp hắn một việc gì đó, chẳng hạn như khi Lâu Lan Úc trở về nhà sau một ngày bận rộn, Ngô Hoan sẽ đến cầm áo khoác và cặp táp của hắn, còn nếu Lâu Lan Úc đi làm, Ngô Hoan sẽ phải giúp hắn thắt cà vạt.

Lần đầu Ngô Hoan thắt cà vạt trông rất xấu. Tuy vậy, Lâu Lan Úc không cởi nó ra, thậm chí còn đeo cà vạt mà Ngô Hoan thắt đi làm suốt một tháng. Sau này, Ngô Hoan đã học được nhiều cách thắt cà vạt, không ai có thể thắt đẹp hơn cậu.

Trên đây vốn là yêu cầu của Lâu Lan Úc, bởi vì lúc đó Ngô Hoan không có việc gì làm, sức khỏe kém nên không thể làm bất kỳ công việc nào cần sự tập trung, chỉ đành để cậu lo một số việc vặt.

Ngô Hoan giúp Lâu Lan Úc tháo cà vạt. Ánh mắt cậu dừng lại trên chiếc cằm trắng trẻo và hầu kết hơi nhô lên của hắn. Cậu đột nhiên nhận ra việc giúp hắn lấy áo khoác, cầm cặp và thắt cà vạt... đều là những cách giúp họ có thể gần gũi nhau hơn.

Nhưng đối với người đang chối bỏ và sợ hãi mọi thứ vào thời điểm đó như cậu mà nói, những điều tầm thường đó chính là cầu nối giữa cậu và thế giới bên ngoài, giúp cậu dần lấy lại sức sống.

Trong lúc sững sờ, đột nhiên có một bàn tay đặt lên trán cậu, Ngô Hoan nhìn Lâu Lan Úc, người sau dùng sức sờ một lúc sau khi phát hiện nhiệt độ cơ thể cậu bình thường thì mới bỏ tay xuống.

Lâu Lan Úc: "Sao em lại ủ rũ vậy?"

Ngô Hoan: "Tiên sinh, ngài thích em sao?"

Lâu Lan Úc vòng tay qua vai Ngô Hoan: "Ừ."

Nhận được câu trả lời khẳng định, Ngô Hoan xòe tay ra đếm: "Quản gia bà bà cũng thích em, còn có chú Lưu, dì Lý..." Cậu đếm từng người một, bao gồm cả những người già đã từng làm việc ở Kim Đỉnh Uyển được vài năm, trong đó có cả bác sĩ gia đình thường xuyên đến khám cho cậu. "Họ cũng thích em có phải không?"

Lâu Lan Úc lấy chiếc cà vạt trong tay Ngô Hoan ra, ném về phía sau, cà vạt chuẩn xác treo lên móc áo, hắn không trả lời, hỏi: "Sao em không tính cả người làm vườn và gia sư vào? Họ cũng rất thích em."

Ngô Hoan lắc đầu: "Không giống." Quản gia và những người khác đã từng nhìn thấy bộ dạng xấu xí và thảm hại nhất của cậu, nhưng bọn họ vẫn thích cậu. Đương nhiên người quan trọng nhất chính là tiên sinh _ _

"Tiên sinh, em cũng rất thích ngài."

Lâu Lan dừng một chút, sau đó cúi đầu nhìn Ngô Hoan vẫn hay bám theo hắn: "Thích đến mức nào?"

"Thích nhất luôn."

« Trước Sau »