Nghiện Thuốc Lá Và Mèo Hoang - Mãn Tri Lương

Chương 10: Dục vọng cháy bỏng (H)
« Trước Sau »

Đến giờ phút này Thẩm Việt mới có cảm giác Ninh Nặc Kỳ hoàn toàn thuộc về hắn.

Ninh Nặc Kỳ cảm thấy kỳ lạ. Cậu và Thẩm Việt vừa làm tối qua, thế mà vẫn gấp không chịu được muốn lăn lộn cùng nhau.

Thẩm Việt dễ dàng bế cậu đặt lên bàn ăn. Ninh Nặc Kỳ nắm tóc hắn, đòi hắn hôn môi. Thẩm Việt quá cao, dù đang ngồi trên bàn nhưng cậu vẫn phải ngẩng đầu nhìn hắn. Cậu buộc phải ngước lên, để lộ chiếc cổ trắng nõn mềm mại. Thẩm Việt lập tức kiềm chặt cần cổ yếu ớt ấy, hình xăm lộn xộn trên tay được gân xanh gồ ghề nâng đỡ mà nổi lên.

Bọn họ đều rất mạnh mẽ, trong khoảnh khắc dây dưa da thịt muốn phân tài cao thấp.

Ninh Nặc Kỳ bị cảm giác ngột ngạt tước đoạt hô hấp, mỗi lần thở dốc đều khản đặc như bị mất giọng. Rõ ràng cậu đang đau, nhưng vẫn nở một nụ cười quyến rũ, “Anh… Còn có đam mê này à?”

“Không biết nữa,” Thẩm Việt thẳng thắn, “Chẳng qua rất muốn làm em đau, làm em khóc.”

“Chút sức này sao mà đủ?” Ninh Nặc Kỳ nhướng mày, ngón tay thon dài đặt trên xương quai xanh của Thẩm Việt, lướt thẳng một đường xuống bên dưới, cuối cùng nhẹ nhàng móc lấy thắt lưng người đàn ông.

Thẩm Việt không để ý đến sự khiêu khích của cậu, “Không sao, đằng nào đó giờ anh vẫn có thể ch.ịch em tới khóc đấy thôi.”

 

Ngày thường Thẩm Việt rất biết kiềm chế ham muốn, trên giường cũng không phải kiểu người thích chửi bậy. Ninh Nặc Kỳ không biết trong sáu tháng qua hắn đã nghe những loại dị giáo gì, thế mà lại học được cách nói mấy ngôn từ tục tĩu này.

Cậu thấy rất mới mẻ, bèn vươn đầu lưỡi liếm môi hắn, “Vậy giúp tôi mở mang tầm mắt đi.”

Cằm cậu lập tức bị Thẩm Việt giữ lấy. Hắn ép cậu hé miệng, sau đó dùng môi và răng cắn lưỡi cậu, hung hăng liếm mút trao đổi nước bọt. Thân hình cao lớn bao trọn Ninh Nặc Kỳ, cả cơ thể cậu như bị giam cầm trong nhà tù do Thẩm Việt dựng xây. Cậu ngửi thấy mùi cam quýt và hương liệu hòa quyện trên người Thẩm Việt, bỗng tò mò muốn biết nó tỏa ra từ quần áo hay da thịt hắn, vì vậy cậu đưa tay cởi áo sơ mi của đối phương.

Ninh Nặc Kỳ dán vào làn da Thẩm Việt, nhẹ nhàng ngửi mùi cơ thể hắn, rồi tiện thể nhe răng nanh cắn mạnh lên bả vai.

Cậu đưa ra kết luận, Thẩm Việt đã được ngâm mình trong nước hoa rất lâu.

Trong lòng cậu vui vẻ nghĩ vậy, ngoài mặt không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

Vừa xoa dấu răng do bị Ninh Nặc Kỳ cắn đau, Thẩm Việt vừa hỏi, “Em cười cái gì? Hửm?”

“Cười anh giống cô gái bán hoa*.” Ninh Nặc Kỳ vỗ má hắn.

花姑娘 /huā gūniáng/: chỉ người phụ nữ hoặc cô gái xinh đẹp, trẻ trung.

Cụm từ này còn có cách dùng khác: một là để quân xâm lược Nhật Bản xúc phạm, sỉ nhục phụ nữ Trung Quốc; hai là chỉ gái mại dâm.

Thẩm Việt giúp cậu cởi quần, kéo tay cậu đến bên môi, dùng lưỡi liếm ướt lòng bàn tay, rồi nắm lấy dương v.ật phía trước của cậu.

Hắn đã thống nhất với Ninh Nặc Kỳ, rằng sẽ không để lại dấu vết ở nơi quần áo cậu không thể che được, thế là một bên tuốt dương v.ật cho cậu, một bên lại vùi đầu rải những nụ hôn vụn vặt lên bờ ngực và vòng eo trắng như tuyết của người thương.

Đầu ngón tay Thẩm Việt thô ráp, lúc hắn cọ đến q.uy đầu vừa nhạy cảm vừa yếu ớt, Ninh Nặc Kỳ đã chịu không được mà run rẩy nặng nề.

“Đừng…” Ninh Nặc Kỳ nhíu mày, nhỏ giọng nói.

Thẩm Việt nghe thế thì vươn ngón cái, chà xát mạnh hơn vào chiếc lỗ đỏ thẫm, đồng thời dùng môi chặn cái miệng trên vẫn muốn phản kháng của Ninh Nặc Kỳ.

Ninh Nặc Kỳ run rẩy, nắm chặt cánh tay Thẩm Việt, để lại những vết hằn trên đó, gắng sức ngăn cản động tác của hắn.

Cái tay nhàn rỗi còn lại bóp lấy mông thịt đẫy đà, điều chỉnh Ninh Nặc Kỳ về tư thế nửa nằm. Tư thế này buộc cậu phải dang rộng hai chân, tạo điều kiện để Thẩm Việt dễ dàng tiến vào.

Sức Thẩm Việt rất lớn, trên da thịt trắng nõn non nớt lưu lại những dấu tay đo đỏ. Hắn tách hai cánh mông, lộ ra hậu huyệt hơi sưng, nhét một ngón tay vào trong.

Hôm qua vừa được khai phá nên lỗ nhỏ dễ dàng nuốt lấy ngón tay hắn, vội vã mút chặt vật thể đang xâm nhập.

Ninh Nặc Kỳ hơi khó chịu, cau mày phát ra tiếng rên nhỏ.

“Dùng thêm… Bôi trơn.” Ninh Nặc Kỳ sốt sắng đẩy tay hắn.

Dù đêm qua đã làm nhưng thiếu dầu bôi trơn thì vẫn có chút quá sức chịu đựng với cậu. Ninh Nặc Kỳ cảm thấy bản thân tạm thời có thể nhịn được, chỉ là đến lúc thứ kia của Thẩm Việt tiến vào, chắc chắn cậu sẽ đau đến ngất xỉu.

“Trực tiếp vào luôn không được hả?” Thẩm Việt mặc kệ cậu từ chối, trong mắt mang theo ý cười nhàn nhạt, “Của em vừa ướt vừa mềm thế này cơ mà.”

Ninh Nặc Kỳ nghe vậy thì muốn tát vào mặt Thẩm Việt, lại bị hắn nhanh chóng bắt lấy cổ tay, đưa lên miệng hôn.

Đến giờ phút này Thẩm Việt mới có cảm giác Ninh Nặc Kỳ hoàn toàn thuộc về hắn. Dù Ninh Nặc Kỳ hung dữ hay kiêu ngạo đến mức nào, thì ngay tại khoảnh khắc này, cậu cũng chỉ có thể mặc cho hắn kiểm soát và sắp đặt. Hắn liếm những giọt mồ hôi trên thái dương cậu, động tác thọc vào rút ra của từng ngón tay bên trong cơ thể cậu càng lúc càng dữ dội.

Ninh Nặc Kỳ cắn môi dưới, dùng ánh mắt bất khuất mà mê ly nhìn chằm chằm Thẩm Việt. Cậu nhíu mày, thò tay vào chiếc quần thể thao rộng thùng thình của hắn. Thứ kia đã cứng từ bao giờ, trên q.uy đầu chảy ra dịch nhớp trong suốt.

Cậu giúp hắn vuốt ve dương v.ật hai cái, lắc eo và hông đến gần thứ vừa cứng rắn vừa nóng bỏng ấy, run run mở miệng, “Làm luôn đi, đừng… Đừng dùng tay nữa.”

Thẩm Việt cũng không tiếp tục giày vò cậu, nghe lời cầm dương v.ật đâm vào. Ninh Nặc Kỳ ngửa đầu khóc nức nở, vòng tay siết lấy Thẩm Việt.

Hắn thở dốc, cười rộ lên, lúc này vẫn không quên trêu cậu, “Em xem, không cần bôi trơn thật này.”

“Câm miệng——” Nước mắt Ninh Nặc Kỳ gần như lập tức rơi xuống, ướt át tràn đầy căm hận nhìn Thẩm Việt.

Miệng huyệt ấm mềm bị dương v.ật chọc mở, hút lấy từng đường gân nổi lên. Thẩm Việt cắm vào quá sâu, dương v.ật cọ xát mang đến đau đớn quá mức, thiếu dầu bôi trơn khiến lỗ nhỏ khô hơn bình thường rất nhiều. Ninh Nặc Kỳ mạnh miệng, cơ thể lại nhạy cảm vô cùng. Cậu kêu lên một tiếng, loại đau đớn này khiến cậu liên tục nức nở, Thẩm Việt ôm cậu vào lòng, vừa mút vừa đẩy.

Cậu bị ch.ịch đến nỗi chẳng đủ sức bám lấy Thẩm Việt, nhất thời sợ rơi xuống bàn.

“Ôm chặt tôi! Đừng có buông…”

Ngoài miệng hung dữ ra lệnh cho hắn, thế nhưng những giọt nước mắt đọng trên khóe mi thì trông rất uất ức.

Thẩm Việt hôn nước mắt cậu, khiến môi hắn cũng bị thấm ướt. Hắn nhẹ giọng dỗ dành, “Ngoan nào, anh không buông.”

Động tác Thẩm Việt vừa nhanh vừa mạnh, mỗi một lần thọc vào rút ra đều khiến phần da thịt ở bụng dưới hơi nhô lên. Hắn thô bạo là thế, nhưng lại được cơ thể Ninh Nặc Kỳ dễ dàng đón nhận. Hắn đoán rằng chính cậu cũng không biết, ở phương diện tình dục cậu có thiên phú cỡ nào. Bình thường cậu độc đoán, bá đạo, nhưng trên giường vô cùng nhạy cảm, như thể vừa chạm vào là chảy nước; cậu cũng rất kiên cường, rõ ràng khóc nhiều đến thế, vậy mà chưa từng bảo hắn dừng lại.

Dương v.ật không ngừng khuấy đảo trong lỗ nhỏ, cuối cùng tạo ra tiếng nước nhóp nhép. Tinh d.ịch trắng đục và dịch thể trong suốt từ kẽ mông chảy xuống, tụ lại trên bàn thành một vũng nước dâm.

Cơ thể bị khai phá dồn dập, trở nên mềm ngọt mọng nước. Thẩm Việt cúi đầu chạm vào vệt nước trên bàn, giơ ngón tay ấy lên trước mặt Ninh Nặc Kỳ, rồi bất ngờ bị cậu ôm cổ hôn môi. Cậu biết hắn định trêu cậu, cho nên mới nhanh chóng bịt miệng hắn lại.

Ninh Nặc Kỳ dần đánh mất lý trí giữa những nụ hôn rực lửa và sự xâm nhập mãnh liệt bên dưới, cậu sâu sắc cảm nhận được mình sắp bị Thẩm Việt “yêu” chết rồi. Chắc chắn Thẩm Việt cũng cảm nhận được tình yêu của cậu, bởi hắn ôm cậu ngày càng chặt, tựa như muốn cọ đến trái tim cậu.

Cả hai đều biết tình dục chẳng qua chỉ là vỏ bọc.

« Trước Sau »